Đúng bác ạ. Lấy từ truyện "Sự tích con thạch sùng". Truyện kể về ông quan người Trung Quốc thời Tây Tấn họ Thạch tên Sùng, siêu siêu giàu có. Trong triều Tấn có ông quan nữa tên Vương Khải, là em trai hoàng hậu Vương Nguyên Cơ, cũng giàu có vô cùng. Thạch Sùng và Vương Khải không ai chịu thua ai, tổ chức cuộc thi giàu khoe của, show hết của cải tài sản ra để thi làm thiên hạ loá mắt, ai thua sẽ phải nộp hết tài sản cho bên thắng. Hoàng hậu Vương Nguyên Cơ sợ em trai mình thua, bà cho người đi mua cái nồi mẻ kho của một nhà nghèo về, rồi bảo Vương Khải đem mẻ kho ra thách thức xem Thạch Sùng có mẻ kho không. Mẻ kho vốn là nồi nấu ăn bằng đất mà chỉ nhà nghèo mới dùng, Thạch Sùng giàu có nên không dùng mẻ kho, thế là Thạch Sùng thua, tài sản vào hết tay Vương Khải. Thạch Sùng uất ức mà chết, linh hồn biến thành loài động vật bò sát gọi là thạch sùng, thường tặc lưỡi tiếc của. Từ đó có câu "Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho", ý nói chẳng phải ai cũng có tất cả của cải trên đời. Tiếng kêu của con thạch sùng giống tiếng tặc lưỡi của người, nên người ta cho rằng thạch sùng đang "tặc lưỡi tiếc của". Còn Thạch Sùng là nhân vật lịch sử có thật ở thời Tây Tấn (sau thời Tam Quốc), ông chết vì bị tội, tài sản và thê thiếp đều sung quân, chỉ duy nhất 1 bà thiếp chung thuỷ là Lục Châu đã nhảy lầu chết theo ông, điển tích "Lục Châu truỵ lâu" ra đời từ đó.
thiếu
Trả lờiXóabi thieu
Trả lờiXóaThiếu rồi ad ơi
Trả lờiXóahehe, mới update nhoa mọi ngừ :)
Trả lờiXóaNhư lol ý. Toàn thiếu
Trả lờiXóaThiếu con mẹ gì? Nta update rồi, đéo biết con cặc gì cũng thiếu
Xóanhìn số trang là bt thiếu hay không
XóaNhìn trang cuối coi hết chưa mà cứ cãi
XóaChữ hết to bà bố đéo thấy à
thieu
Trả lờiXóaKo thiếu đâu nhìn số trang đi
Trả lờiXóaCái này chắc không thiếu đâu nhìn số trang là biết, thứ hai người đó không có là món gạo hầm :)))))
Trả lờiXóaTập này hình như lấy từ truyện cổ tích nào đó phải k bn
XóaĐúng bác ạ. Lấy từ truyện "Sự tích con thạch sùng".
XóaTruyện kể về ông quan người Trung Quốc thời Tây Tấn họ Thạch tên Sùng, siêu siêu giàu có. Trong triều Tấn có ông quan nữa tên Vương Khải, là em trai hoàng hậu Vương Nguyên Cơ, cũng giàu có vô cùng. Thạch Sùng và Vương Khải không ai chịu thua ai, tổ chức cuộc thi giàu khoe của, show hết của cải tài sản ra để thi làm thiên hạ loá mắt, ai thua sẽ phải nộp hết tài sản cho bên thắng. Hoàng hậu Vương Nguyên Cơ sợ em trai mình thua, bà cho người đi mua cái nồi mẻ kho của một nhà nghèo về, rồi bảo Vương Khải đem mẻ kho ra thách thức xem Thạch Sùng có mẻ kho không. Mẻ kho vốn là nồi nấu ăn bằng đất mà chỉ nhà nghèo mới dùng, Thạch Sùng giàu có nên không dùng mẻ kho, thế là Thạch Sùng thua, tài sản vào hết tay Vương Khải. Thạch Sùng uất ức mà chết, linh hồn biến thành loài động vật bò sát gọi là thạch sùng, thường tặc lưỡi tiếc của. Từ đó có câu "Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho", ý nói chẳng phải ai cũng có tất cả của cải trên đời.
Tiếng kêu của con thạch sùng giống tiếng tặc lưỡi của người, nên người ta cho rằng thạch sùng đang "tặc lưỡi tiếc của". Còn Thạch Sùng là nhân vật lịch sử có thật ở thời Tây Tấn (sau thời Tam Quốc), ông chết vì bị tội, tài sản và thê thiếp đều sung quân, chỉ duy nhất 1 bà thiếp chung thuỷ là Lục Châu đã nhảy lầu chết theo ông, điển tích "Lục Châu truỵ lâu" ra đời từ đó.